Trong Phật giáo bộ kinh quan trọng và giữ vị trí cao nhất là Kinh Lăng Nghiêm. Nếu Kinh Thủ Lăng Nghiêm còn lưu truyền ở đâu đó thì có nghĩa là Pháp còn ở thế gian. Nếu Kinh Thủ Lăng Nghiêm không còn nữa thì có nghĩa là Chánh Pháp đã đến hồi kết thúc. Hữu duyên với Chú Lăng Nghiêm là một vận mệnh lớn lao đối với các Phật tử, tu sĩ, tăng ni… và hiểu được ý nghĩa của Kinh Thủ Lăng Nghiêm là đã đạt được một trong những nhân duyên phi thường. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu phần nào về bài Kinh được mệnh danh là vua của các loại Trì Chú trong chủ đề Kinh Thủ Lăng Nghiêm giảng giải.
Sự Tích Kinh Thủ Lăng Nghiêm
Kinh Thủ Lăng Nghiêm Là Gì?
Kinh Thủ Lăng Nghiêm là một bộ kinh thuộc hệ tư tưởng thừa liễu nghĩa và tâm ẩn bí mật đại tổng trì môn của chư Phật Như Lai, bao gồm toàn bộ hệ thống giáo lý nhân quả, huyễn, mê ngộ, chơn vọng, thánh phàm của tất cả đại tạng. Kinh soi rọi và giúp chúng sinh thấy rõ sự khác biệt giữa thiện và ác trong quá trình tu đạo và tình trạng điên đảo của luân hồi, cũng như hiểu được trọn vẹn nguồn nhất tâm, bao gồm cả vạn pháp toàn diện. Nghiên cứu Kinh Thủ Lăng Nghiêm sẽ giúp mọi người hiểu rõ vị trí của mình đối với quả vị Bồ Đề Niết Bàn vô thượng.
Bản thân Đức Phật Thích Ca Mâu Ni sống với “Chơn tâm thường trú” và vận hành trong “Thể tánh tịnh minh” vốn đã có sẵn trong mọi chúng sinh mà con người lại quên mất điều này. Phật và chúng sinh thực ra vẫn đồng một thể tánh chơn tâm, nhưng chư Phật đã hoàn toàn giác ngộ được thể tánh ấy. Ngược lại, chúng sinh vì mê lầm về bản chất thực sự của mình nên suốt đời sống trong cảnh hỗn loạn của đau khổ và phải chịu đau khổ trong biển sinh tử. Vì vậy, mục đích chính của Kinh không chỉ là xác định rằng nếu có phiền não thế gian thì luôn có điên loạn và đau khổ, và diệt trừ mọi phiền não thế gian, mới có an vui Niết Bàn.
Tác Dụng Của Kinh Thủ
Kinh Chú có thể giáo hóa và khiến “tình dữ vô tình, đồng viên chủng trí”, tất cả các loài hữu tình và vô tình đều có thể đạt được Phật quả. Đối tượng cứu rỗi của kinh là “Chơn Tâm Thường Trú” và “Thể Tánh Tịnh Minh”, còn công dụng của kinh là hàng phục phiền não trần lao để trở về với tánh giác diệu minh của chính mình. Nhưng mục đích tối thượng của kinh vẫn là giải thoát và giác ngộ, đưa phàm nhân đến trạng thái giác ngộ tối thượng. Tất cả Như Lai trong mười phương đều có Bồ Đề Niết Bàn đều do thành tựu đại định Thủ Lăng Nghiêm.
Lăng Nghiêm Đại Định là định mạnh nhất và vững chắc nhất để phát khởi trí tuệ vô lượng. Với định này, tâm luôn “như như bất động, liễu liễu thường minh”, nghĩa là dù thế giới, vũ trụ có thay đổi, lôi cuốn, cám dỗ như thế nào thì tâm của người có định này luôn luôn tĩnh lặng, an bình, thanh thản, không bị ảnh hưởng. trước thế giới bên ngoài và luôn sống với một tâm hồn thanh sạch, nhiệm mầu.
Định này hoàn toàn khác với định có xuất nhập, tức là nhập thì có định, xuất thì định mất cho nên định đó vẫn không thoát khỏi luân hồi sinh tử. Vì thế, định Thủ Lăng Nghiêm tức là thể nhập Phật tri kiến, Như Lai Viên Giác Diệu Tâm. Kinh giúp chúng sinh diệt trừ mọi dục vọng, xua tan phiền não, đau khổ, diệt trừ vô minh đen tối, và cuối cùng đạt được mục đích tối thượng là đạt đến chứng đắc Diệu Giác Như Lai tức là thành Phật.
Duyên Khởi Lăng Nghiêm
Duyên khởi tức là lý do tại sao Đức Phật thuyết pháp. Kinh Lăng Nghiêm kết hợp Thiền tông và Mật tông. Do mang tính chất Thiền và Mật thừa nên Tam Tạng đặt kinh này vào phần Mật điển, chứ không nằm ở phần Giáo.
Từ đầu kinh đến quyển sáu trình bày những đặc điểm của Thiền tông, quyển bảy nói về các chú của Mật tông, rồi nêu bật những bệnh của Thiền. Như vậy, tám phần của toàn bộ kinh liên quan đến Thiền, chỉ có hai phần liên quan đến Mật tông. Nhưng khi nói đến lý do ban đầu mà kinh được nói ra, chúng ta thấy rằng nó đã mang sắc thái Mật tông.
Các thiền sư rất coi trọng Kinh Lăng Nghiêm. Như ngài Huyền Sa Sư Bị nhập thất quên thời gian, ngày nào cũng đọc kinh Lăng Nghiêm, ông liền ngộ ra bản tâm của mình, từ đó nhanh chóng đáp ứng kinh điển phù hợp. Vì vậy, đối với ngài Kinh Lăng Nghiêm là vô cùng quan trọng.
Khi đọc kinh này chúng ta cảm thấy rất đặc biệt và giá trị, văn chương rất hay, trình bày những luận cứ rất súc tích, đồng thời chỉ thẳng vào chân lý của sự tu hành. Do đó, những câu hỏi này không quan trọng. Khi chúng ta học Phật, chúng ta học được chân lý. Không nên nghi ngờ kinh điển vì những lý do nhỏ nhặt xung quanh mình.
Kinh Thủ Lăng Nghiêm Giảng Giải
Kinh Thủ Lăng Nghiêm tên đầy đủ là Đại Phật Đảnh Như Lai Mật Nhân Tu Chứng Liễu Nghĩa Chư Bồ tát Vạn Hạnh Thủ lăng nghiêm Kinh.
Đại Phật Đảnh là dụ,Thủ Lăng Nghiêm là pháp, biểu thị chánh định và sự vững chắc tối thượng. Định này không có hình tướng, không có giới hạn, không thấy được Chánh thừa và Nhị thừa, nên được ví là Vô kiến đảnh tướng, chỉ có Phật mới thấy.
Thủ Lăng Nghiêm là dịch từ tiếng Phạn Suramgama, tên của một đại định, dịch là Cứu cánh kiên cố. Định nhập xuất động tịnh chưa gọi là kiên cố. Chỉ có định tự tánh không nhập xuất không tịnh động, luôn tồn tại mới là định vững chắc. Đức Phật Đại Phật là chánh định Lăng Nghiêm, là định của tự tánh mà chỉ những người ngộ tự tánh mới biết được, và chỉ người đắc Phật quả mới thấy được.
Ý Nghĩa Các Định
Như Lai Mật Nhân Tu Chứng Liễu Nghĩa. Định Thủ Lăng Nghiêm là nhân thầm kín nghiêm mật của chư Phật Như Lai gọi là Mật Nhân. Chư Phật ngộ ra nhân này làm gốc, và từ đó tu tập để đạt được quả liễu nghĩa, nên gọi là Tu Chứng Liễu Nghĩa.
Chư Bồ tát Vạn Hạnh, khi các vị Bồ Tát thành tựu giác ngộ và nhập Lăng Nghiêm định, bấy giờ mọi đức hạnh đều được biểu hiện đầy đủ.Định Thủ Lăng Nghiêm là gốc muôn hạnh của chư Bồ Tát. Chư Phật và Bồ Tát đều đạt được giác ngộ nhờ nhân này, người sau cũng nơi nhân này để tu thành Bồ-tát và Phật. Đây chính là đường lối tu hành căn bản của chúng ta.
Đại Thừa Phật Đảnh Như Lai Mật Nhân Tu Chứng Liễu Nghĩa Chư Bồ Tát Vạn Hạnh Thủ lăng nghiêm Kinh tức là trong kinh có nói đến định Lăng Nghiêm, định này chỉ người chứng được mới thấy được như ví như tướng đảnh của đức Phật, là nhân của chư Như Lai tu hành, chứng được quả liễu nghĩa, cũng là gốc muôn hạnh của chư Bồ Tát.
Lời Phật Dạy Về Kinh Thủ Lăng Nghiêm
Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Đức Phật dạy: “Cuồng tâm đốn yết, yết tức bồ đề” Nghĩa là: “Khi tâm cuồng chợt dừng hẳn thì ngay lúc ấy là giác ngộ.” Tâm cuồng được giải thích là tâm ích kỷ giả tạo, tâm khao khát địa vị trong xã hội, tâm đầy những hy vọng viển vông và vô ích, tâm coi thường người khác đến nỗi không thấy được thành tựu và trí tuệ của họ.
Ngay cả những người được coi là giống với bát quái cũng sẽ cho rằng mình rất xinh đẹp. Vì thế những loại cố chấp sẽ không còn xuất hiện nữa khi tâm điên loạn này hoàn toàn dừng lại. Giai đoạn này là Bồ Đề, đó là sự giác ngộ được đạo, sự khai ngộ. Từ đó trở thành Phật không còn xa nữa. Nếu bạn có thể ngăn chặn được tâm cuồng của mình, điều đó có nghĩa là bạn đã tu tập rất tốt…
Kết Luận
Kinh Thủ Lăng Nghiêm có vai trò rất lớn lao đối trong việc tu hành Phật giáo. Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm giảng giải, Thần Chú Lăng Nghiêm là nền tảng và nguồn lực thiết yếu cho các hành giả Phật giáo. Chỉ cần chúng ta cố gắng trì tụng mỗi ngày thì công đức không hề nhỏ, hơn nữa còn giúp hộ trì chánh pháp lâu dài trên thế giới này, phổ độ đời sống của tất cả chúng sinh.